Nguyên Lê (Mèow Lạc): Chúng mình đã lớn lên cùng HRC

Trong 12 năm qua, đã có rất nhiều ban nhạc lui tới HRC. Mỗi ban nhạc đều gắn bó với HRC theo nhiều cách và đem lại cho chúng tôi những cảm xúc khác nhau. Với Mèow Lạc, đó là cảm giác đặc biệt khi theo dõi trọn vẹn quá trình Mèow Lạc phát hiện ra tình yêu với âm nhạc, rồi loay hoay tìm kiếm phong cách riêng đến khi biểu diễn tự tin với một sân khấu đầy ắp khán giả. Nếu như Mèow Lạc luôn coi HRC là “trụ sở”, là nơi để Mèow Lạc sáng tạo không biên giới với âm nhạc thì với HRC, Mèow Lạc là niềm tự hào của gia đình và là một dấu cộng vô cùng mạnh mẽ trong 12 năm cộng trừ với nhạc của chúng tôi.  

Còn nhớ trong quãng thời gian dịch bệnh, khi cánh cửa HRC đóng lại, Red Room vắng những cánh tay, tiếng hò reo của khán giả, thì hình ảnh nhạc cụ của Mèow Lạc trên sân khấu cùng thanh âm từ những ngày band tập luyện chuẩn bị cho album đầu tay chính là điều giữ hơi ấm và năng lượng cho HRC. Nay Mèow Lạc đã đang chuẩn bị cho album thứ hai, đã có nhiều bạn khán giả yêu mến và ủng hộ, chúng tôi rất hãnh diện khi là một phần trong hành trình trưởng thành cùng âm nhạc đó của Mèow Lạc. 

Trong bài Cộng 3 của series Cộng, câu chuyện về những người bạn đã lớn lên cùng HRC, sẽ thật thiếu sót nếu chúng tôi không kể các bạn nghe câu chuyện của những người đã ăn, ngủ, làm nhạc tại HRC. Hãy cùng chúng tôi, lắng nghe những chia sẻ của Nguyên Lê – vocal của Mèow Lạc đồng thời cũng là soundman của HRC về mối gắn kết giữa Mèow Lạc và HRC. 

Mèow Lạc đã bắt đầu tham gia vào phong trào indie của Hà Nội từ khi nào? Không khí sinh hoạt của cộng đồng lúc bấy giờ ra sao? 

Bọn mình hay tự giới thiệu về mình là ban nhạc “khởi đầu từ sự tàn dư của phong trào Singer – Songwriter mộng mơ”, đó là năm 2019. Bọn mình thực chất đều là những đứa nghe nhạc rất cục và nặng, nhưng hồi đấy lại cố đánh nhẹ, để chiều theo thị hiếu của đám đông. Mèow Lạc cũng phải đấu tranh suốt một thời gian dài để đi tìm tiếng nói của riêng mình và chỉ thực sự re-debut vào cuối năm 2020. Đến nay sau 3 năm hoạt động, Mèow Lạc cũng trải qua rất nhiều cột mốc: dịch bệnh, rồi Rock Việt, ra mắt album đầu tiên. Đến gần đây cái tinh thần của Mèow Lạc mới thật sự được bung ra. Bọn mình cũng không còn quan tâm giờ là đánh nhạc nhẹ, nhạc cục, nhạc nhanh hay nhạc chậm nữa, quan trọng là mình và khán giả đều vui và hưởng ứng thì đó là tinh thần, tiếng nói trong âm nhạc của chúng mình.

Tất nhiên là Mèow Lạc đã từng trải qua cảm giác chán nản của việc dành rất nhiều tâm huyết nhưng chẳng thể đi đến đích mà mình kỳ vọng, nhưng chắc là do chúng mình cũng có chất “điên” trong máu, nhiều khi cũng như dở hơi, cố chấp làm. Mình làm vì mình tin vào một điều gì đó. Dù cho không có dấu hiệu gì mình vẫn tin là nó có thật. Mình nghĩ đó là mấu chốt để những ban nhạc từ những thời 2015 hoặc từ thời Mèow Lạc có thể trụ được đến bây giờ. Tin là một ngày nào đó, sẽ có người đến và bảo với bạn “Nhạc của bạn hay quá!” và bạn sẽ đối xử với họ như những người bạn, những người tri kỷ, những người mất cả một hành trình dài để tìm thấy mình, thay vì chỉ nói mỗi câu “Cảm ơn!”. 

Từ thời điểm ấy đến bây giờ, bạn thấy đâu là sự thay đổi lớn nhất của các thế hệ indie Hà Nội? 

Có lẽ là sự thay đổi cả về số lượng và chất lượng. Những năm 2018 – 2019, mọi người vẫn còn dư âm từ hình mẫu thành công của việc đưa nhạc lên SoundCloud. Concept indie lúc bấy giờ xoay quanh việc đó, cho đến tận khi dịch xuất hiện thì mới có dấu hiệu ngưng lại một chút. Sự phát triển trên Soundcloud vẫn có, chỉ là không mạnh mẽ như trước. Nhưng đến khi Spotify và Apple Music trở nên phổ biến tại Việt Nam, người nghe nhạc dần cởi mở hơn với nhiều thể loại nhạc còn nghệ sĩ thì có nhiều cách để phát hành nhạc hơn. Đến bây giờ đã có một thế hệ các nghệ sĩ hoàn toàn mới, có những ban nhạc HRC còn chưa tiếp cận đến. 

Mọi người cũng không đơn thuần là chỉ up nhạc trên Soundcloud nữa, mà có khi còn làm cả music video trên Youtube hoặc đăng hẳn lên Spotify. Ví dụ như Góp Thong Thả, Sơn Phạm,… hay những người bạn của HRC thì có Lope Dope, Nam Thế Giới, gần đây có Truant Fu,…Những ban nhạc này mang tinh thần khác hẳn so với hồi Mèow Lạc bắt đầu. Không giống như những ban nhạc ngày xưa, loay hoay để tìm cách làm nhạc hay, giờ các nghệ sĩ đóng gói sản phẩm chuyên nghiệp hơn nhiều. Mọi người tự thấy có trách nhiệm phải nâng niu và làm thật cẩn thận để âm nhạc của mình tiếp cận được nhiều khán giả hơn. Có những ban nhạc debut với MV được đầu tư chỉn chu  và theo sau là một đội ngũ sản xuất chuyên nghiệp. Thời thế đã khác trước nhiều, không chỉ còn là cái thời cầm một đàn guitar ngồi hát nữa rồi. 

Đấy là về nghệ sĩ, thế còn về HRC thì sao? Bạn thấy HRC có thay đổi gì sau 12 năm?

Có một điều mình rất nhớ về HRC. Là hồi mình mới đến HRC, nó là cộng hưởng 50-50 giữa những show của Tây và show của Ta, vì các bạn expat sinh sống quanh khu vực rất đông. Các bạn Tây thường rất thoải mái, thích tiệc tùng thích vui vẻ. Khán giả Việt thì trầm lắng hơn chút, các bạn thường sẽ để ý lên sân khấu hơn, quan sát nghệ sĩ của các bạn hơn. Đó là cái không khí rõ rệt hồi 2018 – 2019, cảm giác cách mà khán giả thưởng thức khá đa dạng muôn màu…. Về lượng, mình nghĩ thời đó khán giả Tây đông hơn Ta đáng kể đấy.

 Từ 2020 thì HRC bắt đầu có nhiều show hướng đến khán giả trong nước hơn và mở cửa với nhiều ban nhạc rock tại Việt Nam. Và cái không khí bắt đầu thay đổi, khán giả không chỉ đứng đu đưa theo nhạc nữa mà sẽ nhảy, sẽ hô hào sẽ quẩy hết mình. Đặc biệt là sau quãng thời gian dịch, các bạn expat về nước rất nhiều nên HRC đã dịch chuyển dần hẳn sang các show Việt Nam, các show expat vẫn có định kỳ hàng tháng cho cộng đồng các bạn nước ngoài tại Hà Nội nhưng số lượng đã giảm đáng kể… Có thể thấy là HRC vẫn đang làm tất cả những gì có thể cho cộng đồng yêu nhạc tại Hà Nội. 

HRC đã có khá nhiều sự thay đổi về mặt khán giả. Vậy còn về tinh thần thì sao?

Nếu mà nói về tinh thần, thì chắc là nói về con người của HRC là rõ nhất. Đội ngũ của HRC đã được “trẻ hóa” so với ngày mình mới vào. Hồi đầu mình vào HRC, staff thì vẫn là các đàn anh, còn chú ĐA thì giống như một sếp tổng vậy, một người mà mình không có nhiều cơ hội để nói chuyện cùng. Đơn giản là chú bảo gì thì mình làm theo thôi. Hồi đấy mình chưa cảm nhận được nhiều cái văn hóa nội bộ của HRC. Giờ thì khác rồi, cái “chất” của HRC đến từ chính con người của HRC.

Công bằng mà nói thì giờ đội ngũ HRC cũng mở rộng hơn trước, có cả team marketing. Trước chỉ có mấy anh em staff vừa làm ở bar vừa làm nhạc với nhau thôi. Được cái mọi người đều là những người trẻ yêu nhạc, vì đúng thật là phải yêu nhạc thì mới làm ở HRC. Cũng vì có điểm chung là thế nên mọi người cũng gần gũi gắn bó với nhau hơn. Cái tinh thần của HRC được thể hiện không chỉ ở các show diễn mà cả ở không gian, từ cách các staff làm việc, hay từ những nội dung HRC chia sẻ trên mạng xã hội. Mình nghĩ là tất cả những nguồn năng lượng đó phần nào khiến cho khán giả gắn kết với HRC hơn, khiến các bạn cảm nhận rằng HRC thật sự là một venue, mang hơi thở của một thực thể sống, có cá tính, có tinh thần chứ không chỉ là một chỗ để nghe nhạc.

Những ban nhạc khi lần đầu diễn ở HRC sẽ có sự rụt rè nhất định. Nhưng khi đã quen rồi thì sân khấu HRC sẽ đem lại cảm giác rất quen thuộc để nghệ sĩ thoải mái, tự do thể hiện. Điều này có đúng với Mèow Lạc không?

Có một người anh từng nói với mình rằng ban nhạc Mèow Lạc lên sân khấu với một thái độ rất thanh thản, rất là chill. Thật ra với nhiều ban nhạc, kể cả đã đi diễn nhiều thì khi lên sân khấu vẫn ít nhiều có cái vẻ áp lực. Sau đó có thể mọi người sẽ rũ cái áp lực đó nhờ năng lượng của khán giả. Còn khi Mèow Lạc lên sân khấu, cả ba chúng mình đều rất phấn khích, kiểu “Ok, đến lúc vui vẻ rồi! Chúng ta sẽ cùng nhau làm điều này!”. Tinh thần này không biết mình đã học từ bao giờ. 

Mình nghĩ nó đến từ những trải nghiệm sân khấu tại HRC. Sân khấu HRC có một sự tự do nhất định. Mình cứ diễn hết mình thôi, có khi lỡ hát sai đánh sai thì anh em cũng chỉ quay ra cười với nhau thôi chứ không quá áp lực. Giờ khi chúng mình đi biểu diễn nhiều, ở những địa điểm khác nhau thì việc biểu diễn giống như là hơi thở của mình. Mình lên sân khấu làm hết sức rồi mình xuống thôi. Đấy là cái thái độ của Mèow Lạc.

Mèow Lạc được biết đến là một ban nhạc lớn lên cùng HRC. Bạn có thể chia sẻ thêm về câu chuyện đó được không?

Mèow Lạc trộm vía hơn các ban nhạc cùng thời là Mèow Lạc được tập ở HRC. Và tất nhiên là sự vươn lên của Mèow Lạc chắc chắn là nhờ đặc quyền này rất nhiều. Ăn, ngủ, tập, sinh hoạt ở HRC, những show quan trọng đầu tiên cũng ở HRC. Nói chung là tất cả những lần đầu tại HRC: Lần đầu tìm ra niềm vui với âm nhạc, lần đầu ra album, lần đầu có những người yêu thích nhạc của mình, lần đầu được cổ vũ… Quá trình trưởng thành của Mèow Lạc là quá trình thể nghiệm của rất nhiều thứ. Và HRC là nơi mà quá trình đó diễn ra. 

Show gần nhất mà chúng mình thích là No Phone Show ở HRC. Đó là lần đầu tiên Mèow Lạc thử phá hẳn hình tượng Mèow Lạc của Những Thành phố Đung đưa trong mắt mọi người. Nó thậm chí còn vui hơn khi mà không có ai được quay lại điều đó, nên chúng mình cứ hết mình với từng khoảnh khắc thôi. Lên sân khấu, mặc đồ pikachu, cover nhạc Cút Lộn, kêu mọi người circle pit hay làm Wall of Death. Chúng mình lần đầu diễn album 2 theo phong cách đó, vậy mà vẫn nhận được phản ứng tích cực của khán giả. No Phone Show được coi là một mốc trưởng thành bởi đó là khi chúng mình nhìn nhận lại những thứ mình đã chơi trong 2 năm qua. Tinh thần và phản ứng của mọi người ở No Phone Show khác hoàn toàn những gì xảy ra 2 năm trước, và đó là lúc mình nhận ra Mèow Lạc đã đi được một quãng khá là xa rồi và giờ hãy tiếp tục đi về phía trước thôi!

Ngoài việc ăn ngủ ở HRC, mọi người thấy mình được gì nhất khi gắn bó với HRC?

Những gì đang xảy ra ở Hà Nội đều sẽ chảy qua HRC và vì thế ban nhạc đều được nắm rõ: Dạo gần đây có ban nhạc mới nào? Ban nhạc cũ nào đang rục rịch trở lại? Có cơ hội hợp tác nào phù hợp với Mèow Lạc không…? Nhờ HRC mà việc tiếp cận những thông tin này cũng như giao lưu với các nghệ sĩ khác rất dễ dàng.

Ngoài việc là một ban nhạc biểu diễn ra thì chúng mình cũng là khán giả thân quen của HRC. Việc trải nghiệm không khí khán giả ở HRC cũng là một cách trực tiếp giúp Mèow Lạc trưởng thành. Nếu mình không bao giờ ở trong cái đám đông đang hừng hực đó, thì sao mình hiểu được lý do vì sao họ vui vì sao họ nhảy? Đó là phương châm cả Mèow Lạc. Chúng mình là nghệ sĩ cũng là khán giả, là người diễn phía trên cũng là người thưởng thức ở phía dưới. Đây là một kết nối rất vững chắc tại HRC. Bản thân chúng mình cũng học hỏi được rất nhiều từ những ban nhạc khác. Nhìn cách họ diễn, cách họ kết nối với khán giả và tìm ra được điểm chạm giữa mình và chính cộng động đó. 

Năm ngoái vì dịch mà HRC đã không tổ chức sinh nhật. Cảm xúc của Mèow lạc như thế nào khi hay tin năm nay show sinh nhật HRC sẽ trở lại?

Đầu tiên là chúng mình dẹp hết lịch tháng 12. Bởi vì kể cả có không diễn thì chúng mình vẫn lên đây để xem show. Sau 2 năm dịch dã, sau sinh nhật HRC 10 tuổi thì cuối cùng cũng được tiếp tục đón sinh nhật. HRC vẫn sống, vẫn ở đây và tiếp tục là tụ điểm cho người yêu nhạc. Và như thông lệ thì đây cũng là dịp quy tụ cả những người mới lẫn những người cũ. Đó chắc chắn là không khí mà Mèow Lạc không muốn bỏ lỡ. Bởi vì nói gì thì nói, bọn mình vẫn là một phần của cái dòng chảy này, và bọn mình rất biết ơn vì điều đó. 

Còn cách nào tri ân tốt hơn ngoài việc ở đây ngay lúc này?

Là người đã gắn bó với HRC qua vài lần sinh nhật rồi, bạn có muốn gửi lời gì đến khán giả nhân dịp sinh nhật HRC 12 tuổi?

Tuyệt đối đừng bỏ lỡ!

Sinh nhật của HRC nhiệm màu lắm. Theo truyền thống thì trời sẽ lạnh, và sẽ có bếp củi, mọi người sẽ được hong củi thật ấm rồi lên ướp lạnh với điều hoà. Mỗi đêm sẽ có rất nhiều ban nhạc từ xưa đến nay, có những người đã rất nổi tiếng rồi, cũng có những người không còn gắn bó nhiều với âm nhạc nữa nhưng tất cả sẽ trở về và biểu diễn hết mình. Giống như là một chuyến trở về nhà vậy. Và nó sẽ xảy ra 4 lần như thế trong tháng 12, một năm chỉ có một lần tháng 12 thôi nên mong là các bạn sẽ có mặt. Bên ngoài thì mặc quần áo ấm nhưng nhớ là bên trong phải có đồ thoải mái, vì sau đó chúng ta sẽ quẩy “banh nóc” HRC luôn! Tinh thần của HRC là thế đấy. 

Và đây là lời với tư cách là một thành viên của gia đình HRC: Có thể chúng tôi không có sự hào nhoáng của những concert quy mô như ở những venue lớn, có thể chúng tôi cũng không phải là 1 quán bar nhỏ mà mọi người thích làm gì thì làm. Tại HRC chúng tôi có một văn hoá riêng, một tinh thần riêng. Và khi mọi người đến hãy cảm nhận nó, hoà cùng với nó, và trở thành một phần của nó. 

****

Kết

Vào tối ngày 24 tới đây, Mèow Lạc sẽ có phần biểu diễn trong đêm sinh nhật khép lại tuổi 12 của HRC. Thật tuyệt vời khi chúng ta có thể cùng nhau khép lại một năm đầy biến động và những kỉ niệm. Chúc Mèow Lạc sẽ có một đêm diễn thật thành công và đáng nhớ tại HRC vào ngày 24 tới đây. Hi vọng rằng trong năm mới, HRC sẽ tiếp tục được chứng kiến những buổi Mèow Lạc “tập kín”, hay những ngày Nguyên Lê ngủ gật trên ghế sofa của HRC để chuẩn bị cho album thứ 2 thứ 3 hay thứ 4.